Hello các bạn ! Hôm nay mình xin chia sẻ với các bạn về một trong những điều mình rất là thích. Mình sẽ nói về “cho đi”.
Người ta có câu là “xởi lởi thì trời cởi mệnh cho, bo bo trời co mệnh lại”. Các bạn cũng biết đấy, nếu như mà mình cho đi thật nhiều thì mình sẽ nhận lại được thật nhiều.
Giàu nghèo đều có thể cho đi
Thế gian từ đông tây, kim cổ, từ trẻ tới già, từ đàn ông đến đàn bà, từ người lớn đến trẻ em ai cũng có thứ gì đấy để cho đi được cả. Nếu như mình không có tiền thì mình có thể cho đi kiến thức, cho đi nụ cười tạo cho người khác một niềm vui cũng là cho rồi, nhưng mà có những người đến những cái điều nhỏ nhặt đấy cũng không có để cho đi, luôn luôn là tìm cách làm sao để vơ thật nhiều về mình, làm sao để có thể là dành hết được mọi những cái ưu ái của vũ trụ này về mình. Đối với những người mà cứ khư khư lấy về mình thì càng ngày sẽ càng nhận được ít hơn, còn những người mà dễ dàng cho đi thì sẽ được nhận cái nhân quả cực kỳ tốt.
“Xởi lởi trời cởi mệnh cho” tức là “càng cho đi càng nhận được nhiều”. Các bạn thấy là những người giàu nhất ở thế giới bây giờ đều là những người mà đang làm từ thiện rất là nhiều. Thế đặt ra một câu hỏi là bởi vì người ta giàu nên người ta mới làm từ thiện, hay là bởi vì người ta làm từ thiện nên người ta mới giàu .Chắc là các bạn cũng có câu trả lời cho riêng mình. Nhưng thường là để mình có một sự nghiệp lớn, có một công ty lớn, có một đội ngũ lớn thì đa phần là bắt nguồn từ cái việc mình cho đi. Mình phải tập cho đi từ những cái nhỏ trước, từ những cái nụ cười trước,
từ những cái lúc mà mình còn ít tiền trước thì sau này đến lúc mà mình nhiều tiền ấy thì mình mới càng dễ dàng cho đi hơn được.Chứ giờ cho đi 50.000đ mình cũng tiếc thì làm sao mà đến lúc mà mình cho được 5 triệu cho được 10 triệu hay cho 500 triệu cho một tỷ được ( chèn ảnh tặng tiền chiến binh )
Câu chuyện cho đi của một người bạn Master Anh Đức
Hôm nay mình có nghe câu chuyện của một bạn, bạn ấy chia sẻ như thế này, trước đây thì…bạn ấy rất là hay cho tiền ăn xin, có một lần bạn ý cho ăn xin, nhìn thấy cái đứa ăn xin đấy nó lê lết ở bến xe rất là khổ, nhìn rất là thương nên mới cho 10.000đ. Một lúc sau, bạn ấy tình cờ quay trở lại cái vị trí đấy thì không còn thấy cái người ăn xin đấy nữa mà xa xa thấy cậu ấy đang đi lững thững…và cậu ấy không phải là tật nguyền gì cả, là thanh niên khỏe mạnh, bình thường. Cậu ấy ấm ức lắm, cậu ấy bảo là em với tức mất nửa ngày. Mình nghĩ “có 10.000đ thôi mà, nếu như cho người ta 10.000đ mà làm cho người ta cảm thấy vui, thấy hân hoan, thấy phấn khởi cả ngày hôm đấy vì người ta đã lừa được mình 10.000đ thì cứ cho đi có sao đâu, mình cũng tạo phước cho đời mà rồi cái bạn ấy mà bạn ấy làm sai thì bạn phải chịu trách nhiệm với vũ trụ này, chịu trách nhiệm với cuộc sống này. Nhân quả cũng đến nhanh
mà những cái việc của mình là mình cứ hoan hỉ cứ cho đi 10.000 thôi mà chứ không phải là là 10 triệu hay là có phải một tỷ đâu”. Đánh rơi một tỷ thì còn tiếc chứ cho đi 10.000đ coi như là đánh rơi để mang lại niềm vui cho ai đấy thì cũng được mà. Hôm nay mình cho người ta thì ngày mai lại có người khác cho mình, nó là nhân quả, rất là bình thường thôi.
Câu chuyện cho đi của Master Anh Đức
Trước đây, khi anh làm nhóm chung với một cặp vợ chồng thì anh cũng được người ta rất là yêu quý, đợt họ mua một cái xe mới anh có nói là nếu mà anh chị mua xe mới thì em sẽ cho 500 triệu. Con xe đấy tầm khoảng 5 tỷ. Khi anh chị ấy mua xe anh cũng chưa có nhiều tiền, tổng tài sản chắc được khoảng 600-800 triệu thì cho 500tr cũng cảm thấy hơi tiếc tiếc nhưng mà nghĩ ừ thì cho người ta niềm vui hôm nay biết đâu sau đấy người ta lại cho mình. Kết quả là Tết năm vừa rồi anh được một người anh em cùng mở công ty với anh, cùng khởi nghiệp.
Bạn ấy tặng cho anh 500 triệu cảm ơn “từ khi biết anh thì em trưởng thành hơn rồi, em có những cái kết quả tốt hơn thì em gửi tặng anh như một món quà tri ân”. Ngày xưa mình cho đi 500 triệu thì bây giờ mình nhận được 500 triệu, thực ra là nếu như mà mình không cho đi 500 ấy thì có lẽ là ngày hôm nay mình vẫn được cho tiền thôi, nhưng mà bởi vì ở đâu đó thì người ta nghe được câu chuyện với một dấu mốc là 500 triệu thì đến khi người ta cho mình thì người ta nhớ đến con số đấy.
Câu chuyện hiến máu…có nên hiến máu không ?
Có bạn còn chia sẻ là em không thích hiến máu là bởi vì người ta tổ chức một sự kiện hiến máu này xong là người ta tặng cho mình mấy cái quà vớ vẩn mấy con gấu bông rồi người ta lấy máu của mình đi bán. Người hiến máu thì hiến miễn phí, còn đến khi bị bệnh vào viện truyền máu thì lại phải mua mấy trăm nghìn/ 1 đơn vị máu, các bạn nghĩ đơn vị tình nguyện hiến máu đang kinh doanh trên lòng thương của các bạn ấy. Không biết họ xử lý như thế nào, chi phí có tốn kém không mà đến tay người bệnh lại phải trả bằng đấy tiền. Bạn ấy còn nghĩ là nếu mà hiến máu thì cơ thể mình mất máu đi thì sẽ yếu đi, sẽ mệt mỏi, tự dưng mình lại đi làm giàu cho người ta và mình lại phải chịu khổ lại chả được cái gì được mấy con gấu bông rồi quà cáp vớ vẩn nó chả đáng bao nhiêu.Thực tế chi phí đắt đỏ nhất đó là chi phí vận động hiến máu và sản xuất lưu trữ cấp phát máu. Giai đoạn vận động và tổ chức hiến máu người ta phải tuyên truyền vận động, tuyển chọn người hiến máu, xét nghiệm nhanh, tiếp nhận máu, giai đoạn sản xuất lưu trữ cấp phát phải xét nghiệm sàng lọc, điều chế chiết tách, bảo quản lưu trữ, cấp phát vận chuyển. Vì thế chi phí xử lý 1 đơn vị máu lên đến hàng triệu đồng bán đến tay người bệnh mới khoảng 500-600 nghìn là các đơn vị đang phải bù lỗ rất nhiều
Hiến máu còn giúp cho mình tái tạo một lượng máu mới, giảm quá tải sắt, giảm nguy cơ đột quỵ tim mạch giúp cơ thể có thêm một luồng sinh khí mới. Nếu các bạn tìm hiểu kĩ thì đi hiến máu về có khi còn béo hơn. Nhiều khi các bạn nghĩ, nếu như đặt địa vị vào gia đình mình cần máu thời điểm đó không có máu để mua thì sẽ khổ như thế nào. Nên còn cơ hội cho đi được thì cứ cho đi các bạn ạ. Rồi luật nhân quả thì nó sẽ đến nhanh thôi, cho đi không bao giờ thiệt đâu, càng cho nhiều càng nhận được nhiều.
Tài tán thì nhân tụ mà tài tụ thì nhân tán, tức là khi mà các bạn mà cho đi nhiều tiền (tài) thì nhân tụ, tức là nhiều người sẽ đến với mình, nếu như mà mình giữ lại tiền thì người ta sẽ dần rời xa mình. Hãy cứ cho đi đến lúc bạn chết thì cũng có mang được hết đâu.